Tiên Ti (
tiếng Trung: 鲜卑,
bính âm: Xianbei) là tên gọi một
dân tộc du mục ở phía bắc
Trung Quốc, hậu duệ của người
Sơn Nhung. Người
Sơn Nhung bị liên quân
Tề Yên tiêu diệt vào năm 660 TCN buộc họ chạy lên vùng đông bắc và bị đồng hóa thành người
Đông Hồ. Sau
thiền vu Hung Nô là
Mặc Đốn tiêu diệt
Đông Hồ,
Đông Hồ bị phân thành người
Tiên Ty và
Ô Hoàn, tên gọi Tiên Ti có nghĩa là điềm tốt lành (cát tường) và
thú thần, có lẽ là chỉ tới loài
tuần lộc.Thời kỳ
nhà Hán, sau khi các bộ lạc du mục ở phía đông người
Hung Nô bị
thiền vu Mặc Đốn đánh bại thì các bộ lạc này phải rút lui về sinh sống tại khu vực núi Ô Hoàn và núi Tiên Ti, từ đó mà có tên gọi hai thị tộc
Ô Hoàn và Tiên Ti, được gọi chung là các dân tộc
Đông Hồ. Người Tiên Ti khởi nguyên tại vùng
núi Tiên Ti[1] trên ranh giới phía bắc
Liêu Đông, sau đó chủ yếu hoạt động tại phía đông
Nội Mông Cổ, trong khu vực phụ cận
sông Cáp Cổ Lặc trong kì
Khoa Nhĩ Thấm.Trong
thế kỷ 2 người Tiên Ti chiếm cứ lãnh thổ của Hung Nô, xưng hùng tại vùng tái bắc. Trong
thế kỷ 4, sau khi
Tây Tấn diệt vong, người Tiên Ti tại phía bắc Trung Quốc ngày nay lần lượt thành lập ra các nước
Tiền Yên,
Đại,
Hậu Yên,
Tây Yên,
Tây Tần,
Nam Lương,
Nam Yên và
Bắc Ngụy còn ở vùng ranh giới
Mạc Bắc thì một chi xa của người Tiên Ti là
Nhu Nhiên cũng xưng hùng xưng bá. Năm
439 Bắc Ngụy thống nhất phương bắc, sau đó giữa Bắc Ngụy và Nhu Nhiên thường phát sinh xung đột. Sau đó Bắc Ngụy trải qua
Loạn Lục Trấn và bị phân chia thành
Đông Ngụy và
Tây Ngụy. Sau này Đông Ngụy và Tây Ngụy bị
Bắc Tề,
Bắc Chu thay thế. Sau đó Bắc Chu thống nhất vùng
Hoa Bắc. Tới năm
581 thì Bắc Chu bị
Dương Kiên soán vị, lập ra
nhà Tùy. Hãn quốc Nhu Nhiên xưng bá ở vùng biên giới phía bắc cho tới năm
552 thì bị hãn quốc
Đột Quyết tiêu diệt. Trong thời kỳ
Ngũ Hồ thập lục quốc tại khu vực ngày nay là
Thanh Hải cũng có một chi xa của người Tiên Ti lập ra hãn quốc
Thổ Cốc Hồn. Hãn quốc này tồn tại tới năm
663 thì bị
Thổ Phồn tiêu diệt.